... Ngọ
PK-HuỳnhThịBê_ViệtNam
Dưới trời mưa lất phất , Hà Nội như chìm trong làn sương mờ ảo, đẹp lạ lùng ...Ngồi một mình trong quán cà phê, nhìn người qua kẻ lại… , những chiếc áo dài trắng thướt tha lẫn với những cành hoa bằng lăng tím biếc , đã làm sống lại trong tôi “tất cả”…Tôi đã bất chợt gặp lại tôi và bạn bè tôi trong thời dĩ vãng xa xưa…Cùng lúc đó giọng ca cao vút của Thùy Dương cất lên:
Em tan trường về / Đường mưa nho nhỏ/
Em tan trường về/ Đường mưa nho nhỏ…
Lòng tôi lâng lâng rất lạ, một cảm giác khó tả vừa thân quen gần gũi vừa lạ lẫm xa xôi , cảm thấy mình như đang trở về, thăm lại ngôi trường mà ngày xưa mình theo học …Lần đầu tiên tôi được nghe ca khúc này khi còn là cô bé mười sáu, mười bảy với những giấc mơ trên chín tầng mây... Từng câu chữ và giai điệu của bài hát đã làm tôi nhớ mãi…
Em tan trường về/Anh theo Ngọ về/Đường mưa nho nhỏ/
Ôm nghiêng tập vở/ Tóc dài tà áo vờn bay…
Bài hát đã làm chúng tôi xao xuyến một thời với những kỷ niệm êm đềm và những tình yêu lãng mạn của thời học sinh …Mối tình của chàng trai trong ca khúc thật trong sáng…Đẹp như bảy sắc cầu vồng…
Em đi vội vàng/ Bờ vai em nhỏ / Chim non lìa đàn /
Nằm im dấu mỏ Anh theo Ngọ về/ Gót giầy lặng lẽ đường quê….
Trên con đường ấy bình yên và thanh thản, ngày tháng cứ trôi đi. Mối tình đầu nhiều hoa, mộng, và hình như trong đó có chất chứa cả thơ và nhạc. Yêu nhau từ thuở cả hai còn là những cô cậu học sinh đang cắp sách đến trường, nên thơ là của tuổi học trò và nhạc là của thời trai trẻ…
Em tan trường về/ Bờ vai em nhỏ/ Chim non lìa đàn/ Nằm im dấu mỏ/
Anh theo Ngọ về /Chân anh nặng nề/Gót giầy lặng lẽ đường quê…
Thời đi học có biết bao nhiêu kỷ niệm êm đềm, tươi đẹp đã đi qua . Mỗi lần tiếng trống rộn vang báo hiệu giờ tan học,bọn con trai cố đi thật nhanh để…Còn con gái thì từng cặp, từng cặp hoặc ba bốn đứa, vừa đi thong thả vừa trò chuyện , cặp sách ở trên tay hay ôm trước ngực…
Hình bóng cô gái với chiếc áo dài trắng tung bay trong gió, ôm nghiêng tập vở trong sáng và đẹp như một giấc mơ….Những ngày tháng kiên trì theo sau cô gái , với một tâm hồn rất thơ ngây và những bài thơ tình vụng dại của chàng trai đã làm chúng ta thương cảm…
Mối tình học trò nẩy nở nhẹ nhàng với những buổi hẹn hò, những câu chuyện mưa nắng bâng quơ. Đôi khi cũng có những dỗi hờn để không gặp nhau vài bữa…
Em tan trường về /Mưa bay mờ mờ/
Anh trao vội vàng /Chùm hoa mới nở/
Ép vào cuốn vở/Muôn thuở còn thương còn thương/
Môi em mỉm cười /Man man sầu đời …
Khung cảnh càng trở nên thơ mộng hơn khi có những hạt mưa bụi bay bay, những con chim thì nép mình sau cành lá…Chùm hoa mới nở ở đây, chúng ta không biết là hoa gì , có thể là một chùm phượng đỏ hay một nhánh bằng lăng tím, hay… , nhưng tôi có cảm giác khi Ngọ ép vào sách, thế nào nó cũng được thấm đẫm nước mắt, vì tình đầu thường rất đẹp, nhưng lại hay dở dang và mối tình êm đẹp này sẽ xa và xa mãi…
Nay trên đường này/ đời như sóng nổi/ Xóa bỏ vết người /chân người tìm nhau tìm nhau…/
Bông hoa còn đẹp/… Ngắt vội hoa này/ Nhớ người thuở xưa thuở xưa…
Một khung cảnh êm đềm, tưởng chừng như nếu có một sự lay động rất nhẹ, khung cảnh ấy sẽ tan biến thành vô vàn bọt nước . Cô gái đã biết rằng phía sau lưng mình luôn có một cái “bóng “đang theo cô lặng lẽ suốt đường quê, vậy mà cô vẫn bình yên, dịu dàng dạo bước !!!
Bao nhiêu là ngày /Theo nhau đường dài / trưa trưa chiều chiều/
… Âm vang thuở nào/Bước nhỏ tìm nhau tìm nhau…
Sau những ngày lẳng lặng theo từng bước chân cô gái. Bao nhiêu mùa phượng đã nở, mà thời gian thì cứ trôi, trôi mãi và chàng trai phải đi học xa và xa mãi mối tình đầu ,để rồi suốt đời cứ vẫn mãi là chiếc bóng tìm nhau trong vô vọng…
Bao nhiêu là ngày /Theo nhau đường dài/ Trưa trưa chiều chiều/
.…Xuân qua rồi thì/Chia tay phượng nở…
Cô gái nhẹ nhàng đón nhận cành hoa. Nhưng dường như lòng cô có gì đó bất an, cô nhận cành hoa, mà môi cô chỉ e ấp một nụ cười buồn. Cô đã linh cảm được điều gì chăng???
Rồi ngày qua đi / Như phai nhạt mờ / ...Áo em ngày nọ / Phai nhạt mây màu...
Mùa hạ đã sang, mang theo những nỗi buồn của giây phút biệt ly sắp đến. Những ký ức, những khung trời thơ mộng đã nhanh chóng "phai mờ"... Con đường kỷ niệm kia cũng đã nhạt nhòa dấu vết.
Ôi con đường về/Bông hoa còn đẹp/Lòng sao thấm mềm /
Ngắt vội hoa này /…Xưa theo Ngọ về /Mái tóc Ngọ dài …
Đường xưa dường như vắng lặng và xa lạ hơn , mặc dù hàng cây hai bên đường vẫn đứng đó lặng im, mây trắng vẫn trôi lững lờ trên bầu trời xanh thẳm, nhưng sao chúng không nói gì mà chỉ đứng lặng yên như chia buồn như đồng cảm. Mái tóc dài thơ mộng đã…
Hôm nay đường này /Cây cao hàng gầy/ ...Đi quanh tìm hoài /
...Ai mang bụi đỏ đi rồi/...Ai mang bụi đỏ đi rồi…
Một mình lang thang trên đường vắng, nghe vang vọng bên tai, những dư âm nghẹn ngào, và tiếng lòng ngẩn ngơ, tiếc nuối: "Ai mang bụi đỏ đi rồi...".”Ai mang bụi đỏ đi rồ…i”
Bản nhạc đã chấm dứt từ rất lâu…, nhưng âm vang của nó vẫn còn vọng mãi đâu đây. Lâu lắm rồi tôi mới được nghe lại bài hát:” Ngày xưa Hoàng Thị” Bài hát ghi nhớ những kỷ niệm của tuổi” chuẩn bị làm người lớn” và là ” miền ký ức” của bao thế hệ học trò ngày xưa . Tôi nghe tim mình xao xuyến khi bắt gặp lại tôi và bạn bè tôi trong thời dĩ vãng đã xa…
PK-Huỳnh Thị Bê
behuynhthi@yahoo.com
84-98-481-2531