MĐ: Lê Ngọc Phiệt
Xin gởi về các chị miền đất đỏ
Sự chân thành của kẻ ở đồng quê
Lúc trở về thăm lại phố núi cũ
Khi mùa Đông vẫn đang còn ở lại
Lời mộc mạc của người miền quê nhỏ
Không bóng bẩy và chẳng được cao sang
Đôi bàn tay còn lưu đầy chai sạn
Chỉ mong là gởi được chút thành tâm
Lời cám ơn dù đã là mùa Hạ
Thật muộn màng nhưng có vẫn hơn không!
Tình các chị như ngọn lửa ngày Đông
Hoa mùa Xuân , nước mát của mùa Hè.
Người Phố núi ân tình thật sâu đậm
Dù xuôi ngược vẫn mong về chốn cũ
Có ra đi , mới mong ngày trở lại
Tìm cho mình một chút luyến lưu xưa.
*****
Có một ngày bạn, tôi cùng rong ruổi
Bỏ thị thành về biển cả trong xanh
Vượt đường xa lòng chẳng màng nắng gió
Để tìm bông Đào trắng của năm xưa
Thời gian dù hai lăm năm xa cách
Hoa vẫn là hoa Đào, xuân e ấp
Vẫn dịu dàng như ngày còn cắp sách
Dù hôm nay mái đầu xanh điểm bạc
Nhớ khi xưa ta cùng ngồi chung lớp
Thời gian, không còn là nắng, là mưa
Chẳng là Đông, Xuân, Hạ hay qua Thu
Cùng nhau học cùng dùi mài kinh sử
Cũng có lúc cùng nhau về đồng nội
Là Biển Hồ , Suối Mơ hay An Mỹ
Cùng thả hồn suy tư theo mây gió
Tuổi học trò là tuổi của mộng mơ
Giờ ba đứa như đường chia ba lối
Gặp nhau rồi, ngày mai còn có nhớ?
Cầm tay nhau xin nói lời từ biệt
Dù xa rồi xin vẫn nhớ đến nhau!
Lê ngọc Phiệt
Phan Thiết, 04/2011