thơ: Cao Thoại Châu


* Gửi người tôi đợi   


      Người nhủ sẽ về vào tháng Tư
       Nhớ lời hẹn tôi không đóng cửa
       Và như thế phòng tôi đầy gió
       Chiếc quạt trần tự hỏng không quay

       Cùng với gió cơn mưa đầu mùa
       Lùa vào khiến phòng tôi ẩm ướt
       Gió và mưa như lời thầm nhắc
       Hồn tôi không khô ráo bao giờ

       Nơi tôi bây giờ sắp hết mùa mưa
       Lịch chỉ còn thêm vài ngày nữa
       Tờ giấy mỏng trở thành ngôn ngữ khác
       Rơi xuống lòng tôi mảnh vụn lúc sang mùa


       Tháng này mưa đổ xuống tự nguồn
       Con nước đục kiếm đường ra biển
       Chạnh thương cho những lời hò hẹn
       Để bơ vơ bến đứng một mình

       Người sẽ về vào tháng này chăng
       Cho tờ lịch khoan đừng rơi vội
       Tôi sẽ nhủ cứ nằm yên ở đấy
       Những vì sao như lệ không rơi

     Người về trong gió lạnh cuối năm
     Êm ái bằng lối đi nào khác?
     Quá êm ái nên không nghe được
     Cỏ bên ngoài đồng nội đẫm hơi sương

     Có phải người về những bước cô đơn
     Cuối năm hoa sửa soạn lên đường
     Tôi chợt hiểu vì sao trời nổi gió
     Những đêm buồn phụ hoạ với mưa giông

     Trời không lạnh tôi cũng xin đóng cửa
     Cài then cho thật kín hồn tôi
     Trái tim người là xâu chìa khoá
     Nghe lao xao tưởng bước chân người!


Cao Thoại Châu                
19-08-2011                    

* Courtesy: CTC blog