Vũ Thị Bích – 2008
Bao nhiêu lục tố gom góp được suốt hai mùa, giờ đây dần khô cạn. Thu đã đến. Lá đổi mầu. Mầu đỏ, mầu cam, mầu vàng. Lá rực rỡ, trên nền xanh muôn thuở của những nhánh thông. Hôm nay, gió thổi mạnh. Lá muôn sắc xôn xao, run rẩy, ngả nghiêng. Lấp lánh dưới ánh nắng, hắt vào khung cửa kính. Cả một vùng trời sáng.
Trên nền cỏ úa, lá chập chùng đè chồng chất lên nhau. Những cánh hồng bé bỏng, cũng trôi theo gió cuốn, rải rác đó đây.
Nơi đây, không có “con nai vàng ngơ ngác” của Lưu Trọng Lư, không có gió heo may, nhưng có “lá ngoài đường rụng nhiều, và trên không có những đám mây bàng bạc”. Nếu không có những chiếc xe, thỉnh thoảng chạy qua, thì ta có thể tưởng tượng, đây là rừng thu phong, trong văn chương của nữ sĩ Quỳnh Dao.
Mùa Thu ở quê nhà dịu mát. Mùa Thu ở đây se lạnh. Tuy nhiên, đã xa rồi mùa Đông buốt giá, và màu Hè nắng rát thịt da. Thu về, mọi vật như tĩnh lặng hơn, con người cũng như chìm đắm vào nỗi suy tư nào đó, không tưng bừng như mùa Xuân, hay rộn rã như mùa Hè. Mùa Thu như chín chắn hơn, thầm lặng hơn, dịu dàng hơn, và cũng quyến rũ hơn.
Những chú sóc thập thò trên các nhánh cây, hay vờn quanh những gốc sần sùi. Đôi khi dừng lại, hai tay ôm chặt một củ gì đó, vừa bới được, đưa lên miệng, nhấm nháp. Đôi mắt lấp lánh, ngó nghiêng. Một tiếng động mạnh, thoắt một cái, sóc đã nhảy tót lên một nhánh ba, lâu lâu ngó đầu ra, như chơi trò cút bắt.
Lâu lắm mới thấy một cánh chim lẻ loi, lượn trên bầu trời xanh, dệt mây trắng đó đây. Ánh nắng vẫn chan hòa, gió vẫn thổi, lá vẫn rung rinh, rơi rụng. Đứng lặng yên, từ trên cao, nhìn cảnh vật qua khung kính, tôi thấy lòng xao động, chẳng biết vui hay buồn, chỉ thấy, sao mình bơ vơ quá!
Con người vốn thật lạ. Sao chẳng vui hưởng những giờ phút thảnh thơi? Sao không để tâm hồn ngơi nghỉ? Sao cứ mãi dày vò? Sao lại để quá khứ mang về bao nuối tiếc? Sao không thỏa hiệp với hiện tại để đón nhận niềm vui? Phải chăng, vì quá vội vã, muốn làm sao nắm bắt hết tương lai, nên lúc nào cũng hụt hẫng, bơ vơ tìm về quá khứ, như một an ủi, vỗ về. Để rồi, tháng ngày qua đi, đi thật mau, như thường tự nhủ, “Ồ, mới đó, đã lại một tuần qua!” Người ta thường luống cuống, với vốn đời hạn hẹp còn lại. Con người thật đáng thương làm sao! Bạn hỡi, hãy quên đi tất cả, hãy yêu cuộc sống hiện có, hãy yêu những gì bạn thấy đáng yêu, hãy quên cả lá mùa Thu, đang xào xạc rụng rơi, ngập lối.
Lá hỡi, đừng rơi, ngập nẻo đường!
Cho thôi, mê mải, những vấn vương!
Cho đời, chỉ thấy, mây trong nắng!
Chỉ thấy, ngập tràn, những mến thương!
Cô Vũ thị Bích
Seatle, tháng 11 năm 2008